Tôi rất thích du lịch nên hay đọc những bài báo về những nơi đáng đến trên thế giới, những nơi tôi mơ ước rằng tôi sẽ đi. Nhưng nhiều khi đọc bình luận của các bạn trẻ Việt Nam khiến tôi rất thất vọng. Đó là những kiểu bình luận như “Cơm còn không có ăn, sữa không có cho con uống nữa chứ ở đó mà mơ với ước” hay “Có tiền thì mới đi đến được những nơi này chứ! Sau này chết rồi còn biết gì mà tiếc với nuối?”…
Đó là những tư tưởng làm cho người Việt Nam ù lì. Người Việt hay so sánh chính mình với người nước ngoài: “Sao cậu ta mới hơn hai mươi tuổi mà đi được mấy chục nước”, “Người ta còn trẻ mà đã là tỉ phú, giỏi quá…” nhưng họ đâu biết rằng, nhiều anh Tây đi du lịch năm châu bốn bể cũng chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng. Đi đến đâu thì làm thêm đến đó.
Tôi có một cô em họ đang làm giám đốc chi nhánh của một công ty lớn ở Mỹ. Sinh ra và lớn lên ở Mỹ nên cô gái đó tuy nhỏ bé nhưng lại rất tự lập dù gia đình khá giả. 18 tuổi, cô gái từ chối mọi sự viện trợ của gia đình để sang một bang khác học tập và tự làm thêm, trang trải tiền nhà và tiền ăn. Học phí thì vay của chính phủ, đợi khi đủ lông đủ cánh sẽ tự mình hoàn trả. Cuộc sống tuy rất khó khăn nhưng cuối cùng cô ấy đã thành công.
Trên thế giới, nhiều người sẵn sàng bỏ một hoặc vài năm không ăn sung mặt sướng để đi ra thế giới. Còn người Việt thì sao?
Hầu hết người Việt Nam đều quan trọng cái ăn và cái mặc. Họ muốn cuộc sống của họ không những ấm no mà phải ăn ngon mặt đẹp mới hài lòng.
Họ cho rằng như vậy mới là sống. Nên họ làm được bao nhiêu để dành bấy nhiêu và rất hay so sánh những chuyện khác với “cái ăn”. Người nghèo thì tôi không nói, nhưng những người có điều kiện để lên mạng hằng giờ, đọc báo mạng mà lại cho rằng mình không đủ điều kiện để làm điều này điều nọ thì họ mãi mãi chỉ biết thế giới qua những trang mạng mà thôi.
Tôi chỉ muốn nói rằng đừng bao giờ cho rằng mơ ước là xa xỉ. Mơ ước là một thứ “rẻ tiền” nhất trên cuộc đời này vì nó hoàn toàn miễn phí. Có nhiều giấc mộng bị cho rằng hão huyền nhưng không ít cái “hão huyền” đó đã thành sự thật. Vì vậy đừng tự khép miệng giếng của mình lại.
Bạn không phải là một con ếch, bạn có tay, có chân, hãy tự mình mở miệng giếng của mình ra, để bước ra thế giới này. Có như thế thì Việt Nam mới “nhanh” bằng các nước khác trên thế giới được.
Theo Kênh 13
Đăng nhận xét